Sau khi anh Trần Văn Út phá ngôi miếu trong vườn để đào móng xây nhà, thì con rắn khổng lồ xuất hiện liên tục. Đại gia đình ông Trần Văn Rạng (Xóm 9, Vũ Tây, Kiến Xương, Thái Bình), tin lời thầy bói rằng, con rắn là do thần linh hóa thành, nên ai cũng khiếp sợ. Đến khi ngôi nhà mái bằng khang trang của anh Út chuẩn bị cất nóc, thì cái chết kinh hãi đã diễn ra với người anh trai của anh Út là Trần Văn Viết. Và chuỗi bi kịch khủng khiếp đã bắt đầu với đại gia đình này.
Bài 2: Vật nuôi liên tiếp lăn ra chết đột ngột và cái chết đầu tiên trong đại gia đình chết chóc bí hiểm
Vật nuôi lăn đùng chết sạch sẽ
Trước khi xảy ra cái chết của anh Trần Văn Viết, thì từ khi phá ngôi miếu, rồi đào móng khởi công xây nhà, vật nuôi nhà đại gia đình ông Rạng bắt đầu lăn ra chết một cách bí ẩn.
Ông Nguyễn Văn Thung nhớ lại: “Hôm đó, tôi đang làm ở ngoài đồng, thì bà Đào, em gái tôi hớt hải chạy ra bảo tôi sang nhà bà xem có chuyện gì, vì lợn cứ tự dưng lăn ra chết. Tôi bảo cứ về đi, lát xong việc thì qua. Lát sau, lại thấy cậu Út chạy ra bảo bác sang xem hộ cháu, có ai đụng lợn thì giết, không thì hết vốn bác ạ. Lúc đó, tôi nghĩ chuyện lợn, gà lăn ra chết cũng là bình thường, chẳng qua là bị dịch, hay nhiều khi ăn no quá, nó lăn ra chết, rồi ngộ độc, chứ ai nghĩ lại liên quan đến chuyện tâm linh gì đâu. Tôi đến nhà ông Rạng, thì đã có 2 con lợn của Út chết thẳng cẳng rồi, sùi cả bọt mép. Lúc đấy là 5 giờ chiều. Trong chuồng lợn nhà Út có gần chục con lợn gì đó, mới nuôi được hơn tháng, mỗi con nặng cỡ 20-30kg thôi. Tôi chỉ đạo mọi người vào việc. Người mài dao, người nấu nước, để chọc tiết làm lông. Lợn vừa chết xong làm thịt ngay thì còn tươi, chứ để vài tiếng sau, máu đông, thịt lẫn máu thâm sì, bán chả ai mua nữa. Nhưng điều khủng khiếp nhất, là tôi cạo lông chưa xong một con lợn, thì cả mấy con còn lại trong chuồng đều tự dưng kêu éc éc, rồi lăn đùng ra co giật, sùi bọt mép, chết thẳng cẳng. Nhà tôi từ đời tổ đời tông đến nay đều là nông dân chính cống, chỉ biết trồng cấy, nuôi gà nuôi lợn, rồi cả làng tôi nhà nào chả nuôi vài con lợn lấy phân bón lúa, bón rau, nhưng tôi chưa từng bao giờ thấy lợn chết nhanh như vậy. Tôi chạy vào cửa chuồng nhà Út xem, thấy con lợn rõ ràng đang khỏe, tự dưng kêu eng éc, chạy nhảy húc đầu lung lung, rồi lăn đùng ngã ngửa chết thẳng cẳng, chết sùi bọt mép”.
Dù rất hãi hùng nhìn đàn lợn chết, nhưng khi đó, việc chết người chưa xảy ra, nên không ai nghĩ ngợi gì, chỉ nghĩ là bọn lợn này bị bệnh đột tử gì đó, có thể do loài virus nào đó tấn công lên não, làm nó chết nhanh. Ngày đó, chỗ nọ, chỗ kia cũng có dịch tai xanh, nhưng với người nông dân, họ không đem đi tiêu hủy, mà làm thịt để chén. Lợn vừa chết, họ mổ bụng, moi lòng vứt đi, còn thịt để ăn. Ăn chín, uống sôi, thì chả sợ vì trùng, virus gì cả.
Đến khoảng 6 giờ chiều, khi công việc mổ bụng, moi lòng đàn lợn chết đột tử còn đang ngổn ngang, thì đàn gà mấy chục con nhốt trong chuồng bỗng kêu quang quác, loạn xị ngậu. Ông Thung và mọi người vứt dao, thớt chạy đến xem sao. Ai cũng nghĩ chắc có con chuột cống, hoặc con rắn tấn công, đàn gà mới kêu la kinh hãi như vậy. Nhưng trong chuồng không có con vật gì cả. Chỉ có đàn gà vừa chạy vừa bay, đâm đầu vào tường, vào lưới. Chúng náo loạn tìm cách thoát thân khỏi chuồng, như có ai đuổi bắt, song không tìm được lối thoát. Ngay trước mắt mọi người, đàn gà mấy chục con quang quác một lúc, rồi cắm đầu, cào chân bành bạch, chết cứng đờ.

Con vịt đẻ trứng kỳ quái
Cái chết của đàn gà bắt đầu khiến mọi người hoảng. Mấy ông hàng xóm sang đụng lợn bỏ chạy khỏi nhà ông Rạng. Mấy đứa cháu nhỏ cũng được di tản đi nơi khác, kẻo lây bệnh từ đàn gà, lợn. Đang lúc bàn cãi, không biết xử trí đàn gà, và đàn lợn chết bất đắc kỳ tử thế nào, thì 6 con vịt đẻ đi kiếm ăn ở ngoài đồng bơi qua ao, rồi đủng đỉnh đi vào vườn tìm chỗ ngủ. Đàn vịt vừa lạch bạch đi vào vườn, thì kêu lên quạc quạc. Cả 6 con vịt đẻ kêu la chỉ mấy chục giây, rồi lăn ra đất giãy đành đạch như bị cắt tiết. Chúng giãy một lúc, thì chết hẳn. Vậy là, chỉ trong vòng hơn tiếng đồng hồ, toàn bộ lợn, gà, vịt nhà anh Út lăn ra chết tiệt. Sau khi bàn tính, ông Thung bảo: “Vứt mấy con vịt đi, không làm được đâu. Cố gắng làm thịt hết đàn lợn, còn gà làm được bao nhiêu thì làm. Có làm thịt hết thì cũng không bán được đâu”. Nghe lời ông Thung, anh Út bịt mồm bịt mũi nhặt 6 con vịt vừa chết ném xuống ao. Thế nhưng, điều kỳ lạ là một lát sau, mọi người thấy một con vịt lạch bạch từ ao đi vào vườn. Thấy sự lạ, mọi người chạy ra ao tìm kiếm. Tuy nhiên, 5 con vịt vẫn chết nổi lềnh bềnh, chỉ có một con sống dậy. Kiểm tra đàn gà, thì con nào cũng cứng đơ, không có khả năng sống lại nữa.
Nhắc lại chuyện con vịt đã chết tự dưng sống lại này, ông Nguyễn Văn Thung sởn da gà. Theo lời ông Thung, sau khi sống lại, con vịt không cần sự chăm sóc của mọi người nữa, nó tự ra đồng kiếm ăn, rồi tự làm ổ trú ngụ, chứ không ở trong chuồng. Nó cần mẫn đi tha lá chuối khô, làm cái ổ to tướng ở bụi chuối sát bờ ao. Điều kỳ lạ nữa là nó đẻ nhiều trứng khủng khiếp. Con vịt này làm ổ, đẻ trứng và cứ sống như vậy. Nó chứng kiến lần lượt từng cái chết của đại gia đình ông Rạng, rồi mới biến mất một cách bí ẩn. Việc con vịt sống lại, rồi tự làm ổ, đẻ trứng quá nhiều, khiến mọi người trong gia đình ông Rạng sợ hãi. Không ai dám lấy trứng về ăn. Mọi người đều tin rằng, con vịt này là do thần thánh ở ngôi miếu nhập vào, nên nó mới sống lại được và mới biết tha rác làm ổ, đẻ trứng nhiều như thế. Đàn vịt đẻ này vốn được chăm bẵm cẩn thận, được cho ăn, cho uống, có chuồng ấm áp để ở, nhưng tự dưng con vịt này lại biến thành vịt hoang dã, tự lo được cho mình. Đặc tính của nó hoàn toàn khác so với vịt nuôi, nên mọi người mới có sự liên tưởng như vậy.
Chuyện về con vịt kỳ lạ khiến cả xã Vũ Tây quan tâm. Một đồn mười, mười đồn trăm, rồi người ta tin con vịt đó là thần linh. Tuy nhiên, cũng có người trong xóm không tin chuyện đó. Người ấy là ông H. Ông này bảo: “Thần linh cái đếch gì. Vịt nào mà chẳng biết đẻ. Mà nó đẻ thì phải có ổ. Cứ thần thánh hóa lên, đúng là nhố nhăng, mê tín”. Ông H. quát tháo như vậy, rồi xông đến ổ con vịt để nhặt trứng về ăn. Tuy nhiên, vừa đến gần, thấy con vịt ngồi trên đống trứng mấy trăm quả, phải nhiều cỡ một thúng đầy, ông này bỗng bủn rủn tay chân, mặt mũi ngơ ngáo, không nói được gì. Ông bỏ về ngay, không dám lấy quả trứng nào cả. Trước khi về, ông còn bảo: “Đúng là vịt thần, chứ vịt thường làm sao đẻ lắm trứng thế!”.
Hồi gia đình ông Rạng đang điêu đứng vì liên tiếp có người qua đời, thì anh hàng xóm bắt con vịt này về. Anh ta có đàn vịt đẻ ngót ngàn con. Đàn vịt này ăn khỏe, chăm tốt, nhưng không hiểu sao đẻ ít trứng. Mỗi ngày, đàn vịt ngàn con chỉ được vài trăm quả. Nghĩ rằng con vịt này đẻ khỏe, bắt nó về chắc sẽ được lộc, nên anh đã thực hiện ngay ý định. Anh ta bắt bắt con vịt này về, thả vào đàn vịt của mình, rồi thắp hương trên bàn thờ, cầu thần linh phù hộ, cho đàn vịt đẻ sòn sòn. Thế nhưng, điều kinh hãi xảy ra, ấy là ngay đêm hôm đó, đàn vịt ngàn con nhà anh kêu quàng quạc, làm náo loạn cả xóm nhỏ. Anh này bật điện, rồi cầm đèn ra soi, nhưng tuyệt nhiên không thấy rắn, chuột đâu cả. Đàn vịt hoảng loạn như thể có cầy cáo đến săn mồi. Điều kinh dị hơn nữa, là sớm hôm sau, đàn vịt ngàn con, mỗi đêm cho vài trăm trứng, nhưng lại không đẻ được quả nào. Nghĩ rằng đã mạo phạm thần linh, nên anh này bắt con vịt đó thả về vườn nhà ông Rạng. Sau này, khi đại gia đình ông Rạng, người chết, người bỏ đi, không ai dám đến khu vực này nữa, thì cũng không ai để ý đến con vịt nữa. Giờ nó ở đâu, còn sống hay đã chết, thì không ai biết. Nhưng con vịt kỳ lạ, thì được người dân trong xóm thêu dệt rất khủng khiếp.
Sau một ngày chết chóc như ngả rạ của lợn, gà, vịt của nhà anh Trần Văn Út, thì sau đó, lợn, gà, vịt nhà ông Rạng cũng đều lăn ra chết cả. Đại gia đình này không nuôi được con gì nữa. Lợn nuôi 10 con, chết cả 10, nuôi 2 con chết cả 2, nuôi một con cũng chết luôn. Điều lạ hơn nữa, là bọn lợn cứ nuôi được chừng 1 tháng, nặng cỡ 20-30kg thì mới đột nhiên lăn ra chết. Gà, vịt thì cứ đến khi chuẩn bị làm thịt được thì mới chết. Sau đại gia đình gặp tang gia nhiều quá, thì chẳng ai còn tâm trí đâu nuôi con gì nữa. Chỉ có mỗi con vịt vẫn đẻ trứng đều đều, nhưng không ai dám lấy trứng để ăn.
Cái chết đầu tiên
Sau cái chết của đàn vật nuôi xảy ra ở nhà anh Út, thì đại gia đình ông Trần Văn Rạng đón nhận nỗi đau buồn đầu tiên, đó là cái chết của anh Trần Văn Viết, anh trai của anh Út.
Anh Viết sinh ra đã là chàng trai khỏe mạnh, vâm váp. Đến tuổi trưởng thành, thì lấy thôn nữ ở xã bên, cách Vũ Tây chưa đầy 10 cây số làm vợ. Vợ chồng được ông bà Rạng chia cho mấy sào ruộng, tích cực cày cuốc, trồng cấy mới đủ ăn. Để có thêm đồng ra đồng vào, anh Viết chịu khó đi làm thuê làm mướn. Do cuộc sống không dư giả, nên anh chị chỉ mới đẻ được 1 cháu trai, dự tính xây nhà xong, tích cóp được một chút, mới tiếp tục đẻ đứa nữa. Có chút vốn liếng, vợ chồng anh Viết xin ông bà Rạng cho ra ở riêng. Ông bà Rạng cắt cho một mảnh đất chừng 200m, ngay trước mặt, chếch về phía tay phải nhà bố mẹ, cạnh bờ ao. Vợ chồng anh Viết đã xây một ngôi nhà. Dù là nhà cấp 4, lợp ngói, song khá rộng rãi, khang trang, có sân vườn đầy đủ. Ngôi nhà quay cùng hướng Đông với nhà ông bà Rạng, và quay lưng về phía nhà bố mẹ, nhưng vẫn đi chung một ngõ. Anh Viết xây nhà xong một thời gian, thì cậu em Trần Văn Út đã phá ngôi miếu để xây nhà riêng cho vợ chồng mình. Vậy là, trên mảnh đất rìa xóm 9, có 3 ngôi nhà của 3 bố con ông Rạng quây quần bên nhau. Hồi xảy ra sự việc, cậu con duy nhất của vợ chồng anh Viết mới tròn 5 tuổi.
Ngay khi anh Trần Văn Út khởi công xây nhà, thì anh Viết, anh trai của Út tự dưng hay ốm đau, khật khừ, tính tình trở nên khó hiểu. Lúc anh kêu đau chỗ này, lúc kêu đau chỗ kia, nhưng đi khám thì chẳng ra bệnh gì. Anh này cũng không ăn uống gì lạ, chỉ ăn con cua, con cá bắt được ở cánh đồng, dưới ao. Do hay kêu đau, đi khám lại không ra bệnh, nên có người đặt câu hỏi rằng, hay là anh này bị thần kinh?

Trước hôm chuẩn bị đổ mái nhà em trai, anh Viết tự dưng rú lên sợ hãi, rồi lăn đùng ra đất co giật, mắt cứ trợn lòng trắng, như thể sắp lòi ra ngoài. Thấy tính mạng anh Viết có thể gặp nguy hiểm, nên cậu Út nổ xe máy, mọi người lấy vỏ chăn quấn chặt anh Viết, rồi một thanh niên ngồi sau xe máy ôm, phóng nhanh lên thị xã, cấp cứu ở Bệnh viện đa khoa tỉnh Thái Bình. Các bác sĩ đã nhanh chóng cho anh nhập phòng cấp cứu, cho thở ô xi. Được tiêm thuốc trợ sức, thở bình ô xi, nên anh Viết dần tỉnh táo lại. Suốt mấy ngày ở bệnh viện, các bác sĩ đã cho chiếu chụp tim, phổi, não, xét nghiệm máu, nhưng tuyệt nhiên không tìm ra bệnh gì. Trong máu anh Viết cũng không có dư lượng chất độc nào cả. Nằm viện vài hôm, khỏe lại như thường, anh được xuất viện.
Khi đó, các loài vật ở nhà anh Út, anh Viết và của bố mẹ đã lăn ra chết rải rác sạch sẽ, chỉ còn mỗi con vịt đẻ kỳ quái là sống khỏe, nên gia đình đã sợ hãi, nghĩ đến chuyện thần linh trách phạt. Mọi người cũng liên hệ chuyện thần linh quở phạt với sự đau yếu, đặt biệt là cảnh tượng lăn đùng ra đất co giật, đến mức suýt chết mà không tìm ra bệnh của anh Viết, khiến không khí trong gia đình càng trở nên ngột ngạt. Từ bệnh viện về nhà buổi chiều, thì đến đêm anh Viết có vẻ đuối sức, cứ đi lại khật khừ. Sáng hôm sau, ông Nguyễn Văn Thung chạy sang, thì thấy mọi người ngồi trong nhà đông đúc, còn anh Viết ngồi trên giường, mặt mũi cứ tái nhợt. Anh Viết chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn mọi người với ánh mắt buồn bã. Bà Đào, em gái ông Thung, mẹ đẻ anh Viết thì cứ liên tục đốt nhang, khấn vái ở bàn thờ. Bà khóc lóc cầu xin thánh thần tha mạng cho cậu con trai của mình. Tầm 8 giờ sáng, anh Viết đòi nằm xuống giường. Anh nằm ngửa, cứ lịm đi, rồi chết. Một cú giật cứng người, và anh ra đi mãi mãi.
Chị vợ anh Viết là người phụ nữ dũng cảm, mạnh mẽ. Trong khi mọi người đổ chuyện chồng mình chết do thánh, thần quở phạt, do phá miếu nơi con rắn thần cư ngụ, thì chị không tin. Chị còn đứng giữa sân xa xả tuyên bố không sợ thần thánh, ma quỷ gì cả. Sau này, lần lượt từng thành viên trong gia đình nhà chồng lăn ra chết, chị vẫn là người cáng đáng chính mọi việc, lo ma chay chu toàn cho cả nhà chồng. Ông Thung là người gan dạ, song cũng phải nể người phụ nữ này. Ông thường trêu đùa chị là “con dái trong”, tức là phụ nữ, nhưng mạnh mẽ như đàn ông.
Tuy nhiên, sự việc xảy ra với gia đình mình quá kinh hãi, liên tiếp những cái chết không tìm được nguyên nhân, khiến chị cũng phải chờn lòng. Dân làng, những người trong gia đình đồn rằng, thánh thần sẽ bắt hết những người trong dòng họ Trần, nên chị đâm ra lo lắng cho sinh mệnh cậu con trai duy nhất của mình. Và, sự việc xảy ra đúng như lời đồn đại. Cậu con trai duy nhất của vợ chồng anh Viết liên tiếp lăn ra ngất, sau khi xảy ra cái chết của bố, cùng chú, ông nội. Đã mấy lần gia đình phải cấp tốc đưa cháu đi cấp cứu ở bệnh viện. Cũng như bố, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân khiến cháu bé này liên tục bị choáng, ngất, co giật sùi bọt ở miệng.
Sợ hãi quá, chị đã phải gửi con về quê ngoại, cách quê nội chừng 10 cây số. Điều đặc biệt là cháu ở nhà ngoại thì không sao, nhưng cứ có việc về quê nội, thì lại lăn ra bất tỉnh nhân sự. Hôm tổ chức trăm ngày cho ông nội, cháu bé đã lăn ra ngất cùng với nhiều người trong gia đình. Đó là hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Cũng may, gia đình đưa đi bệnh viện kịp thời, nên mạng cháu còn giữ được. Dù là người gan dạ, nhưng sợ hãi lời đồn thánh thần bắt những người trong họ Trần, nên nghe lời mọi người, chị đã cho cháu làm con nuôi một gia đình khác, để cháu mang họ khác, là người của gia đình khác, không có cớ nào để thần thánh bắt đi nữa. Tuy nhiên, dù cháu đã là con của dòng họ khác, nhưng khi về nhà, làm tang lễ cho người thân, cháu bé vẫn lăn ra ngất. Đến hôm bà Nguyễn Thị Đào, mẹ chồng chị mất mạng, mọi người mới giật mình nhận ra rằng, thần thánh đã “bắt” cả người ngoài dòng họ, vì bà Đào chỉ là dâu, mang họ khác. Đúng hôm bà Đào mất, ngay trong đêm, mọi người đã đưa 2 mẹ con trốn khỏi ngôi làng nhỏ ở xã Vũ Tây. Đích thân mấy người trong họ Trần, cùng những người bên ngoại đã góp tiền, rồi đưa hai mẹ con lên tận bến xe thành phố, để vào tuột trong Nam, tránh xa vùng đất với đại gia đình đang chìm trong chết chóc khủng khiếp với lời đồn “thánh vật” vô cùng sợ hãi, nghiêm trọng. Hai mẹ con sống trong Nam từ đó đến nay, không dám về lại quê chồng ở xã Vũ Tây nữa.
Dựng lại miếu thiêng
Sự việc anh Trần Văn Viết chết kỳ lạ, rồi vật nuôi chết chóc sạch sẽ, khiến đại gia đình ông Trần Văn Rạng (Vũ Tây, Kiến Xương, Thái Bình) hoang mang tột độ. Lời đồn do phá miếu thiêng, nơi con rắn trú ngụ khiến không chỉ đại gia đình này, mà cả khu dân cư sợ hãi. Tuy nhiên, chỉ đến khi xảy ra cái chết của ông Trần Văn Rạng, thì nỗi sợ hãi mới dâng cao khủng khiếp.
Ngay khi anh Viết qua đời, mọi việc xây dựng nhà cửa đình lại. Ông bà Rạng cùng con cháu chạy ngược xuôi tìm thầy, cúng bái ghê gớm, với mong muốn được tai qua nạn khỏi. Nhiều thầy cúng đã đến tận nơi làm lễ, trấn yểm, và đại gia đình đã lấy lại niềm tin, đỡ sợ hãi hơn. Giải quyết xong chuyện tang ma cho anh Viết, thì gia đình bàn tính chuyện tiếp tục cất nóc nhà anh Út. Tuy nhiên, việc này chưa kịp thực hiện, thì ông Rạng có biểu hiện lạ. Ông Rạng từng đi bộ đội, ra sống vào chết, tuy nhiên, ông may mắn là không bị thương tích gì, cũng không bị nhiễm chất độc hóa học. Về quê, ông làm nông dân, dù tuổi cao, nhưng sức vóc vẫn như thanh niên. Ông Rạng vốn không tin chuyện thánh thần, ma quỷ, tuy nhiên, những sự kiện kỳ lạ diễn ra liên tiếp với gia đình, khiến ông không khỏi hoang mang, nên cũng tin vào chuyện cầu cúng, lễ bái. Thật khó có thể tin nổi, rơi vào hoàn cảnh đó, ông Rạng lại có biểu hiện lạ, tâm tính thay đổi, thi thoảng lại rơi vào trạng thái vật vờ, ngờ nghệch. Sức khỏe ông cứ yếu dần. Gia đình hết sức lo lắng, liên tục đưa ông đi bệnh viện mỗi khi ông kêu mệt, hay tay chân run lẩy bẩy. Các bác sĩ làm đủ các loại xét nghiệm, chiếu chụp, đều chẳng tìm ra căn nguyên bệnh tật từ cơ thể ông Rạng. Ông Rạng vốn thi thoảng cũng uống rượu, nhưng mỗi bữa chỉ 1-2 chén. Tuy nhiên, thời điểm đó, ông uống rượu nhiều hơn. Dường như ông uống để muốn quên đi nỗi sợ hãi, lo lắng, hoặc để khỏi phải suy nghĩ về những hiện tượng kỳ cục đang diễn ra với gia đình mình. Cái gì đến cũng đã đến, đúng 1 tháng sau ngày con trai Trần Văn Viết mất, ông Trần Văn Rạng đã đột ngột qua đời, sau một cơn co giật cứng người giống hệt anh Trần Văn Viết.
Cái chết của ông Rạng khiến đại gia đình hoang mang cực độ. Con cháu ở khắp trong Nam, ngoài Bắc đã tụ họp về nhà. Lễ tang ông Rạng diễn ra long trọng, tiếng khóc lóc thảm thương của con cái khiến xóm làng rơi lệ.
Tang gia bối rối xong, đại gia đình họ Trần họp lại và tiến cử ông Trần Văn Lưu, là chú ruột ông Rạng, trưởng chi họ Trần trong gia đình, đứng ra lo liệu mặt tâm linh. Sau khi gặp gỡ nhiều thầy bà, ông Lưu đã mời được thầy Dược ở xã Vũ Đông (TP. Thái Bình). Ông Dược không chỉ là thầy cúng nổi tiếng trong tỉnh, mà còn nổi tiếng với tài xem phong thủy, địa lý, trấn yểm long mạch. Sau khi làm lễ lớn tại điện ở nhà mình, ông Dược xuống tận nhà ông Rạng. Ông thầy này bỏ mấy ngày liền đi khắp khu vực, tìm hiểu từng gốc cây, bụi cỏ, đền, miếu, ao, mương. Ông kết luận rằng, ngôi miếu mà các cụ nhà ông Rạng dựng nên trong phần đất nhà mình, thực ra là để trấn yểm long mạch. Việc phá ngôi miếu đã vô tình làm hỏng long mạch, nên theo ông ta, chuyện chết chóc tất yếu xảy ra. Ông thầy này cũng lớn tiếng khẳng định rằng, may mắn gia đình gặp được thầy cao tay, nếu không thì sẽ chết hàng loạt. Sau lễ cúng linh đình, xin thần linh thổ địa bỏ qua sự mạo phạm của người trần mắt thịt, có mắt như mù, ông đã xem xét kỹ lưỡng và cắm phần đất sát bờ ao, cạnh bụi tre, ngay chái căn nhà ngang của vợ chồng anh Trần Văn Út từng ở, và yêu cầu gia đình lập tức dựng ngôi miếu nhỏ tại điểm ông chọn. Ông thầy này bảo rằng: “Gia đình đã mời các thần đến ngự, để trấn yểm long mạch, nên phá miếu đuổi thần đi, khác nào mở cửa rước quỷ vào nhà”. Ông thầy này yêu cầu dừng việc xây nhà, lập tức khởi công xây miếu. Khi nào xây xong miếu, mời các vị thần đến ngự, rồi muốn làm gì thì làm.
Khi đó, lời của ông thầy Dược kia là sấm truyền, đại gia đình họ Trần này đâu dám trái lời. Chỉ vài ngày xây dựng, ngôi miếu nhỏ, chỉ cỡ 2 mét vuông đã được hoàn thành. Tại ngôi miếu ấy, ngày đêm vợ con ông Rạng hương khói nghi ngút. Chẳng biết việc khói hương có giúp những người trong gia đình này giữ được tâm hồn thanh tịnh hay không, nhưng những câu chuyện thần bí, và khói hương mờ ảo dường như càng làm cho lời đồn thánh thần nổi giận vật người ở ngôi làng thoi loi giữa cánh đồng này càng thêm khủng khiếp, rợn gáy.

Cúng trăm ngày – ngày oan nghiệt
100 ngày mất của ông Trần Văn Rạng rồi cũng đến. Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mới thế mà ngôi mộ ông Rạng cỏ đã xanh rì. Trước hôm trăm ngày, bà Nguyễn Thị Đào, vợ ông Rạng, thường gọi theo tên chồng là bà Rạng, cùng con cháu ra đồng dẫy cỏ mọc lút gối. Nhìn cảnh cỏ mọc trùm kín, lấp mất tấm bia nhỏ, chỉ có nhõn tên tuổi và ngày tạ thế của chồng, bà Đào rưng rưng nước mắt. Ông Rạng là trụ cột gia đình, là chỗ dựa của bà và con cháu mấy chục năm nay, ấy vậy mà… Bà thắp nén nhang, cầu mong ông ở nơi chín suối được ngậm cười, ông sống khôn chết thiêng phù hộ cho con cháu, chứ đừng gọi con cháu đi. Bà mời ngày mai ông về nhà, dự bữa cơm với con cháu, rồi linh hồn thanh thản về với cõi khác.
Lễ cúng cơm trăm ngày ông Rạng diễn ra ấm cúng. Con cháu khắp nơi kéo về đông đủ. Bàn thờ ông Rạng bài trí đơn sơ, với bát nhang, di ảnh, lọ hoa, chén nước, đĩa muối, bát cơm, quả trứng, ngọn nến leo lét cháy. Mâm cơm được bày trước bàn thờ. Con cái thắp nén nhang thơm. Ông Lưu thay mặt gia đình cúng bái, mời linh hồn ông Rạng cùng tổ tiên về thụ hưởng. Phong tục cúng trăm ngày ở khắp đất Thái Bình đều như vậy. Người ta tin rằng 100 ngày sau khi chết linh hồn người chết vẫn còn quyến luyến người thân, hồn vía còn nặng, chưa thể siêu thoát được. Sau khi cúng trăm ngày, người chết sẽ đoàn tụ với tiên tổ, người sống cũng không nên quyến luyến nhiều nữa.
Sáng hôm làm trăm ngày cho ông Rạng, ông Nguyễn Văn Thung, anh vợ ông Rạng cũng có mặt. Từ ngày xảy ra sự việc, gần như ngày nào ông Thung cũng đáo qua nhà em gái. Ông cũng tích cực cùng ông Lưu chạy đôn chạy đáo mời thầy cúng, thầy bói làm lễ, giải hạn. Lúc đó, khoảng 10 giờ sáng, khi ông Lưu bắt đầu làm lễ cúng bái, thì con cháu đã tụ họp ngồi trên mấy chiếc chiếu quây quần trước bàn thờ. Lúc đó, bỗng dưng ông Thung thấy mệt và bảo bà Đào: “Tự dưng tôi thấy mệt. Chả thiết ăn uống gì đâu. Tôi về nhà nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm ở nhà, rồi tôi sang sau. Cô cúng bái ông ấy rồi ăn uống đi nhé, lát nữa hàng xóm kéo sang đông, mải nước non rồi lại không ăn được gì đâu”.
Ông Thung nói xong, chuẩn bị ra về, thì cậu bé Trần Quốc Khánh, khi đó mới 6 tuổi, con trai của anh Trần Văn Út và chị Vũ Thị Nhung từ nhà tắm đi ra, khăn tang quấn đầu, tíu tít theo mẹ đòi được cúng ông nội. Thằng bé Khánh sống với ông từ nhỏ, được ông nội bồng bế, chăm bẵm từ khi lọt lòng, nên quấn ông hơn cả bố mẹ. Mới 6 tuổi, nhưng Khánh khôn lớn, phổng phao, da trắng như bột, đôi mắt to, đen láy toát lên vẻ thông minh láu lỉnh. Từ ngày ông mất, bé Khánh rất buồn, thi thoảng nhìn di ảnh ông nội, Khánh lại khóc đòi ông. Hôm trước, khi bà Đào và mấy người ra mộ ông Rạng dọn cỏ, Khánh cũng đi theo. Sớm hôm nay, mọi người thắp hương ở mộ, Khánh cũng thắp hương cho ông, đòi ông về bế Khánh. Do nghĩa địa xâm xấp nước, lầy lội bùn đất dính lên quần áo, nên được mẹ tắm táp cho sạch sẽ. Vừa tắm xong, Khánh đã đòi ngồi cúng ông nội cùng với mọi người. Bé Trần Quốc Khánh vừa ngồi xuống, chắp tay lại ông, chưa nói câu gì, bé bỗng lăn ục ra chiếu.
Ông Nguyễn Văn Thung sợ hãi nhớ lại: “Lúc đó, tôi vừa dặn dò bà Đào, chuẩn bị ra về, thì cháu Khánh bỗng ngã lăn ra chiếu, lên cơn co giật, sùi bọt ở mép, mắt cứ trợn lên. Tôi có cảm giác như cháu bị ngạt thở, hoặc lên cơn đau tim đột ngột. Cháu không nói được gì. Chỉ vài phút sau, khi mọi người còn đang hoảng loạn, chưa biết tính toán thế nào, thì cháu đã tắt thở. Nhìn thấy cháu Khánh như vậy, tự dưng tôi thấy choáng váng đầu óc, mất thăng bằng hoàn toàn, rồi đổ kềnh ra đất, không biết gì nữa. Sau mọi người mới kể lại, là tôi lăn ra bất tỉnh, gọi mãi không dậy. Khi đó gia đình náo loạn lắm, không biết xử trí tôi thế nào, thấy tôi vẫn còn thở, nên gọi người nhà tôi sang khênh tôi về. Con cháu chườm nước mát, xức dầu gió một lúc thì tôi tỉnh dậy. Lúc tỉnh lại, đầu óc nhận biết rõ mọi thứ, hình dung lại được mọi việc, nhưng người thì mệt lử, cảm giác như bị rút mất hết sức lực. Tôi nằm đến 3 giờ chiều, thì bên nhà ông Rạng chạy sang báo là bà Đào, em gái tôi vừa qua đời. Lúc đó, dù mệt lắm, nhưng tôi vẫn cố gắng gượng gọi con chở tôi lên bệnh viện đa khoa tỉnh ở thị xã”.
Chiều hôm đó, ông Nguyễn Văn Thung mới biết sự thể diễn ra tại lễ cúng trăm ngày ông Rạng cực kỳ khủng khiếp. Ngay khi cháu Khánh qua đời, ông Thung ngất xỉu, thì hàng loạt người có mặt đều bất tỉnh nhân sự. Tuy nhiên, một lúc sau thì hầu hết đều tỉnh lại, riêng bà Đào, anh Út và vợ là chị Nhung là bị nặng nhất. Cả 3 mẹ con bà Đào đều bị những cơn co giật rúm người, mặt mũi méo xệch, mắt mũi trợn ngược, nhìn rất hãi hùng. Anh Út đang ngồi trên ghế mà cơn co giật mạnh đến nỗi đổ ghế bật ngửa ra sau bất tỉnh. Đại gia đình đã xúm vào đưa bà Đào, anh Út, chị Nhung đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Thái Bình. Lúc ông Thung lên đến nơi, thấy phòng cấp cứu đóng kín cửa, mọi người đứng ở bên ngoài nói chuyện rầm rì. Bên trong phòng cấp cứu, bà Đào nằm bất động trên giường, đeo mặt nạ thở ôxi.
Ông Nguyễn Văn Thung buồn bã nhớ lại cái chết đột ngột của em gái: “Lúc tôi lên bệnh viện, thấy khuôn mặt mọi người đều buồn bã, nên tôi biết có chuyện chẳng lành. Lát sau thì tiếng còi hú xe cấp cứu vang lên, rồi bác sĩ đưa cô ấy lên xe. Họ không cho người nhà lại gần. Tôi nhìn thấy cô ấy vẫn đeo mặt nạ bình thở ôxi. Mấy người bảo cô ấy đã chết, nhưng tôi không tin. Tôi tưởng họ đưa lên tuyến trên ở Hà Nội, nào ngờ xe chạy ngược về Vũ Tây. Con trai chở tôi bằng xe máy chạy sau xe cấp cứu. Người thì bảo cô Đào chết rồi, người bảo vẫn còn sống. Nếu không còn sống, thì cho thở bình ôxi làm gì? Nhưng xe chạy về đến đầu ngõ, thì cô y tá này gỡ bình ôxi khỏi mặt cô ấy và yêu cầu mọi người đưa cô ấy vào trong nhà. Lúc đó, tôi mới biết cô ấy đã qua đời trên đường đến bệnh viện. Bác sĩ vẫn cho đeo bình thở để đánh lạc hướng mấy chục người trong gia đình ông Rạng. Có lẽ họ không công bố cái rộng rãi cái chết của bà ấy ở bệnh viện, để tránh làm náo loạn lên, gây hoang mang cho mọi người. Trong gia đình, tôi thương cái Đào nhất. Cô ấy hiền lành như cục đất, chỉ biết cắm cúi chăm chỉ làm lụng, chăm lo cho chồng con, chưa bao giờ có điều tiếng gì với gia đình, hàng xóm cả”.
Nghe tin em gái mình chết, ông Thung lại quỵ xuống. Vừa đau buồn vì mất em gái, vừa mệt mỏi sau lần ngất hồi trưa, còn chưa khỏe lại, nên ông không còn chút sức lực nào. Em gái chết nằm đấy, mà con cháu lại phải khênh ông Thung về nhà nằm, vì ông không làm được gì nữa. Nhà ông Rạng thì còn loạn cả lên với cái chết của cháu Khánh. Rồi vợ chồng anh Út, chị Nhung vẫn đang thập tử nhất sinh ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Thái Bình, chưa biết sống chết thế nào. Buổi trưa làm cúng 100 ngày cho ông Rạng hôm ấy, rất nhiều người lăn ra ngất, hai người chết, mấy người phải cấp cứu, khiến dân tình náo loạn, không ai dám bén mảng đến nhà ông Rạng nữa. Lúc ông Thung tỉnh táo lại, gượng ngồi dậy được, liền sai con cháu chạy sang nhà ông Rạng xem tình hình thế nào, nhưng chỉ có một người con dám sang. Nhìn cảnh hai chiếc quan tài, một của bà, một của cháu kê trong nhà, chỉ có lèo tèo vài người lớn tuổi, ngồi trông áo quan mà nơm nớp lo sợ, người con này chạy về báo với ông Thung. Ông Thung đau xót quá, mới bắt con cái dìu sang hương khói cho em gái. Ông cũng yêu cầu con cháu, anh em nhà mình sang giúp đỡ gia đình ông Rạng, bởi đại gia đình ông Rạng đang trong cơn bấn loạn khủng khiếp.
Tang lễ bà Nguyễn Thị Đào và cháu nội Trần Quốc Khánh diễn ra trong không khí sầu thảm. Người dân trong xóm xót thương, rơi lệ, nhưng chẳng ai dám đến tiễn đưa. Người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn đám con cháu họ Trần đẩy xe tang, khóc thương ai oán. Nhớ lại cảnh đau buồn đó, ông Thung thắc mắc: “Thầy cúng, thầy bói, rồi người dân đều đồn rằng, vì gia đình ông Rạng phá miếu, nên thánh thần bắt người trong gia đình họ Trần. Em gái tôi là họ Nguyễn, chỉ làm dâu, có làm gì nên tội, sao thánh thần lại bắt đi chứ? Tôi cũng không hiểu như thế là sao nữa!”.
Khi mộ bà Đào đã đắp xong, mọi người làm lễ cúng cơm 3 ngày, thì chị Vũ Thị Nhung được xuất viện. Mọi người đưa chị về nhà, để chị thắp nén nhang, quỳ gối trước di ảnh mẹ chồng, và khóc ngất trước di ảnh cậu con trai duy nhất. Không để chị Nhung ở lại lâu, gia đình đã đưa ngay về nhà cha mẹ đẻ ở xã Vũ Đông, để tránh thảm họa được đồn đại là “thánh vật” đang diễn ra thảm khốc tại nhà chồng. Những ngày ở nhà bố mẹ đẻ, dù vô cùng đau buồn vì cái chết của mẹ chồng, của cậu con trai duy nhất, rồi người chồng đang đấu tranh giành sự sống với tử thần ở bệnh viện, nhưng chị Nhung không ngất lần nào. Thế nhưng, hễ cứ về nhà chồng, lập tức chị run lẩy bẩy, có dấu hiệu xảy ra hiện tượng bị co giật. Hãi quá, không ai cho chị về nhà nữa.
Sau hơn nửa tháng điều trị tích cực ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Thái Bình, rồi một số bệnh viện ở Hà Nội, anh Trần Văn Út đã được ra viện. Mọi người khuyên can nên về nhà vợ ở xã Vũ Đông ở tạm, chờ thời gian nữa hãy về nhà mình, nhưng anh Út không nghe. Anh bảo rằng, nếu thánh thần nhất quyết bắt anh, thì dù ở nhà vợ, hay ra nước ngoài, thánh thần cũng sẽ bắt được. Anh muốn về nhà, hương khói cho bố mẹ, anh trai và cậu con trai duy nhất. Chị Nhung thấy chồng nhất quyết về, nên cũng can đảm theo chồng về nhà. Và mất mát tiếp tục diễn ra đối với gia đình ông Rạng, đó là sự ra đi đột ngột sau cơn co giật cứng người của anh Trần Văn Út. Bữa đó, vợ chồng anh Út đang ngồi ăn cơm trên ghế, thì anh Út làm rơi bát, co rúm người, ngã vật xuống đất và tắt thở, không kịp trăng trối câu gì. Chị Nhung nhìn chồng ngã vật ra đất, bỗng cứng đờ người, không há nổi miệng kêu cứu. Cấm khẩu độ mấy phút, thì chị cũng bất tỉnh luôn, đái hết cả ra quần. Mấy người thân trong gia đình đưa chị Nhung đi bệnh viện kịp thời, nên cứu sống được chị. Anh Út chết quá nhanh, không thể cứu nổi nữa.
(Còn nữa)
Đào Hoa đảo chủ PHẠM DƯƠNG NGỌC
